Chương 72 Trải qua khoảng thời gian ở chung, Hạ Phù Dung phát hiện người nơi này mặc kệ là nói chuyện hay là làm việc đều thoải mái hơn rất nhiều so với Thánh Dụ , con người cũng thẳng thắn . Đặc biệt là Nguyên phó tướng, nàng thật thưởng thức tính cách dám làm dám chịu của hắn , tuy rằng hắn đến bây giờ vẫn cực kỳ khó chịu với nàng . "Nguyên phó tướng, ngươi có đói bụng không ? Vừa mới tướng quân cho ta một ít bánh bao , ngươi có muốn ăn không ?" "Hừ, ta mới không ăn đồ của ngươi !" Nguyên phó tướng quay mặt , vừa thấy Tô Trì này chỉ biết là một tên không đáng tin , không biết tướng quân vì sao sẽ tin tưởng người như hắn vậy. Lần thứ ba trăm lẻ sáu lấy lòng bị từ chối không tiếp , Nguyên phó tướng thật đúng là cố chấp. "Vậy ngươi khát không ? Ta đi giúp ngươi mang nước đến." "Không uống." "Có mệt hay không? Ta giúp ngươi chuyển ghế." "Không ngồi." "Muốn ngọc bội không ? Ta cho ngươi." "Không cần. . . . . . Cái gì? ! Ngọc bội vẫn ở chỗ ngươi ? !" Hắn lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn Hạ Phù Dung nói. Hạ Phù Dung ngây ngô cười nói, "Chọc ngươi chơi hi hi ~" Hắn tức giận đến tóc đều nhanh dựng thẳng lên , "Lão tử cảnh cáo ngươi! Lại đến trêu chọc ta, ta cũng không dám cam đoan có đánh gãy chân chó của ngươi hay không !" Hạ Phù Dung thận trọng gật gật đầu, "Ừ ừ, còn không có cam đoan, nói đúng là không phải nhất định sẽ đánh gãy thôi." Lập tức thay một bộ dáng nịnh nọt , "Nguyên phó tướng, ngươi có đói bụng không? Ta giúp ngươi lấy đồ ăn ." Nguyên phó tướng lông mày run lẩy bẩy, "Không đói bụng!" "Vậy ngươi khát không ? Ta giúp ngươi bưng nước đến." Khóe miệng giật giật, "Không khát! !" "Vậy ngươi có mệt hay không? Ta đi. . . . . . Ai ai ai,Nguyên phó tướng, ngươi đi nơi nào vậy , đợi ta với a ~" Nguyên phó tướng không biết bản thân thiếu mấy đời đức, làm sao có thể đụng tới một người như Tô Trì vậy! Có chút nhụt chí quay trở về, Nguyên phó tướng giống như thật sự không thích nàng a. Hoa Dư thấy Hạ Phù Dung ủ rũ đi tới, nhẹ nhàng cười, "Thế nào, Nguyên phó tướng lại mắng ngươi rồi hả ?" Lắc lắc đầu. "Hắn tính cách tuy không tốt , nhưng nhân phẩm cũng là đệ nhất đẳng ." Gật gật đầu, "Tướng quân, chúng ta không đánh giặc được không ?" Nàng sửng sốt, "Vì sao?" "Đánh giặc không tốt chơi , ta không thích đánh giặc." Hoa Dư ha ha cười, "Lại không cho ngươi tham gia, ngươi chỉ cần đi theo chúng ta là được ." Trong lòng không biết là tư vị gì , đêm nay bọn họ sẽ bắt đầu hành động , cực kỳ bất hạnh là nàng đã biết toàn bộ kế hoạch. Cơm nước xong, kì kèo mè nheo hướng trong lều bản thân , tướng quân đều theo kế hoạch đi hành động , nàng đang rơi vào thế khó xử đến cùng muốn nói cho Tu Hồng Miễn hay không . Nếu không nói , Tu Hồng Miễn khẳng định sẽ bị thua , nhưng là nếu nói , chỉ sợ Hoa Dư sẽ bị nguy hiểm đến tánh mạng . Nghĩ ngợi, vẫn là phải nói cho bọn họ , dù sao đây là nhiệm vụ của nàng , nàng phải hoàn thành. Xác định bốn phía không có người , Hạ Phù Dung vụng trộm từ dưới sàng lôi ra một gói đồ, mở ra gói đồ, một con bồ câu nho nhỏ ở trong lồng giúp nàng đưa thư . . . . . . Chỉ thấy trong lồng bồ câu đã sớm bị chết cứng , chau mày, chẳng lẽ là bị ai phát hiện ? Cũng không thể , nếu thực bị phát hiện , khẳng định nàng đã sớm bị bắt rồi . Cẩn thận nhìn xem xác bồ câu, nàng lửa giận bừng lên, "A Hu ~~" Nhìn A Hu bị đánh cho khóc hu hu , nàng bất đắc dĩ, hiện tại bồ câu để truyền tin đã bị nó cắn chết, nàng rất khó tưởng tượng Tu Hồng Miễn bên kia sẽ phát sinh cái gì. Nghĩ nghĩ, cầm lỗ tai A Hu lên , "Đi, tìm cho ta một tên có thể truyền tin đến. Phải nhanh!" Nhìn nó vừa mới còn một bộ đáng thương phải chết , nghe được nàng dặn dò xong , lập tức hai mắt sáng lên, chợt lóe lên, biến mất ở bên ngoài màn trướng . Tốc độ biến sắc mặt của A Hu mới kêu mau đi, xem ra nàng còn không có nó công lực bằng nó .
Chương 73 Chỉ chốc lát sau, A Hu đã trở lại, nàng không để ý phía sau nó . . . . . . Một con sói béo ? Mặt khinh bỉ nhìn A Hu, "Ngươi không phải là muốn để nó đến truyền tin đi?" A Hu kiêu ngạo ngẩng đầu lên, trán của nàng nhăn càng sâu , tuy rằng nó là một con sói béo cũng không đại biểu có thể lợi hại hơn so với những con sói khác đi. Nhìn mặt Hạ Phù Dung có vẻ không tin , A Hu tức giận nhe răng."Tốt lắm tốt lắm, ta liền tin tưởng ngươi một lần đi." Thư có thể đưa đến hay không chỉ có thể nhìn thiên ý , như vậy ít nhất có thể giảm bớt gánh nặng trong lòng nàng. Nằm trên giường không yên , căn bản là ngủ không được, lén lút mở mắt nhìn ngó A Hu ngủ ở bên cạnh gối đầu , nó rất linh mẫn nhìn đến ánh mắt của nàng , nó cũng hơi hơi mở mắt nhìn lại . Thật sự là gần mực thì đen, thói quen của nàng dần dần đã ảnh hướng đến A Hu một cách vô thức , hiện tại biến thành cả hai đều nằm ở trên giường nhìn nhau không chợp mắt, thật không biết sau này mình và nó có hấp huyết hay không nữa. Đột nhiên, A Hu bỗng mở to hai mắt, một cái chớp mắt liền biến mất ở bên ngoài trướng , một giây sau, Hạ Phù Dung cảm giác được có người đang đi tới phía bên này. Có lầm hay không , nàng luôn luôn vẫn tự hào về thính giác của mình thế nhưng còn cản không nổi nó ! Thanh âm hỗn độn rõ ràng cảm giác được vài người này là không có võ công, nhưng nghe tiếng bước chân có thể đoán được vài người này là thường xuyên rèn luyện. Trướng mành bị xốc lên, Hạ Phù Dung nhíu mày, thế nào không nói một tiếng liền trực tiếp xông vào ? Trực giác nói với nàng bọn họ đối nàng cũng không thiện ý. "Tiểu tử! Bưng nước đến cho đại gia !" Một người cầm đầu mở miệng quát. Hạ Phù Dung giả vờ như bị đánh thức dụi dụi mắt, đứng lên nói."Các ngươi là ai ?" "Chúng ta là ai? Thế nào, ngủ hồ đồ , ngay cả ông nội ngươi cũng không nhận ra ?" Nói xong, vài người cùng nhau cười lên ha hả. Hạ Phù Dung có chút tức giận , "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!" "A ~ như thế nào , ở trước mặt Nguyên phó tướng và tướng quân không phải là giống là con chó lấy lòng bọn họ sao? Thế nào bọn họ vừa đi, liền Hầu Tử xưng đại vương ?" Bọn họ tổng cộng có năm người, cẩn thận nghĩ nghĩ, nàng không có chọc quá bọn họ , thật sự không biết."Các ngươi có phải có chuyện gì hiểu lầm ta rồi hả ?" "Hiểu lầm?" Người cầm đầu lạnh lùng cười, "Ngươi một tên ngốc tử thân phận không rõ mỗi ngày ngã vào lòng tướng quân của chúng ta , còn dám cùng tướng quân cùng cưỡi một con ngựa ? Hừ, quả thực chính là vũ nhục Dư vương chúng ta . Mọi người sớm đều nhìn ngươi không vừa mắt , hôm nay chính là thay các huynh đệ xả giận thôi!" Nói xong, hắn hướng mấy người khác liếc mắt ra hiệu, tất cả mọi người hướng nàng vây lại. Ngã vào lòng? Trong lòng một cái giật mình, bọn họ sẽ không là thích Hoa Dư đi? Buồn bực a ~ khả năng bởi vì nàng là nữ nhân, cho nên nàng đối với nàng ấy không có khách khí giống nam nhân , nhưng ở trong mắt người khác nàng là một nam nhân a! Chỉ sợ hành vi của nàng ở trong mắt những người kia xem ra chính là mưu đồ gây rối rồi. Hạ Phù Dung biết hiện tại giải thích cũng vô dụng , chỉ cần nàng không đồng ý, bọn họ căn bản không có khả năng đụng tới nàng , nhưng nếu nàng phản kháng, nhất định sẽ tiết lộ bí mật nàng có võ công, như thế nỗ lực bao lâu nay đều uổng phí sao? Không chấp nhận cho nàng nghĩ nhiều, chỉ thấy người cầm đầu nâng tay định cho nàng một bạt tai, Hạ Phù Dung phản xạ có điều kiện giơ tay lên chặn mặt."Bốp" hắn một cái tát đánh vào trên cánh tay của Hạ Phù Dung, cảm giác nơi đó đau rát . "Ngươi đồ ranh con cư nhiên còn dám phản kháng!" Nói xong, hắn một ánh mắt, tất cả mọi người đánh về phía nàng. Bọn họ đều ra quyền đấm cước đá, Hạ Phù Dung chỉ ngồi xổm một góc, nỗ lực cuộn tròn người lại, vùi mặt vào trong khuỷu tay, hai tay gấp khúc bảo vệ đầu. Chỉ cần đầu và bụng không có bị thương, những cái khác cũng quản không xong . Cảm giác được lưng và chân đau mãnh liệt , Hạ Phù Dung nghiến răng , này vài người cũng quá ngoan độc , lấy thân thủ bọn họ , này chỉ sợ đã là cực hạn của bọn họ rồi. "A ~~! ! Cứu mạng ! !" Hạ Phù Dung toàn lực hô. Người cầm đầu cười ha ha , "Bọn họ đều ước gì ngươi chết sớm một chút, liền tính ngươi la rách cổ họng cũng sẽ không có người đến cứu ngươi !" Không hề để ý hắn, Hạ Phù Dung tiếp tục hô to . Đợi cho bọn họ đều đánh mệt mỏi, cuối cùng bọn họ vẫn đá cho nàng một cước như chưa hết giận , nàng kêu cũng mau rách cổ ra rồi."Đồ ranh con, ngươi về sau còn dám tồn tâm tư gì đối với tướng quân của chúng ta , liền sẽ không đơn giản là bị đánh như ngày hôm nay đâu !" Người cầm đầu ngồi xuống cạnh nàng , "Còn có, chuyện đêm nay nếu ngươi dám nói với tướng quân . . . . . ." Hạ Phù Dung lập tức sợ hãi nói, "Ta, ta chỉ là không cẩn thận vấp ngã." Hắn làm như thật vừa lòng biểu hiện của nàng , hướng mấy người khác gật đầu một cái, liền ra màn trướng .
Chương 74 Đợi cho bọn họ đi rồi, Hạ Phù Dung đứng lên xoa xoa chỗ bị đánh , tuy rằng đối với nàng đã trải qua trăm trận đánh( nguyên gốc: thân kinh bách chiến) mà nói, một chút đau ấy căn bản không thể tính là đại sự , nhưng khẩu khí này . . . . . . Nắm tay thật chặt , nàng luôn luôn là người mang thù, bởi vì đã có cừu oán, nàng đương nhiên phải báo rồi ! Mấy người vừa mới đi ra khỏi màn trướng của nàng , còn chưa kịp nói thêm một câu, liền trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh. Đợi cho bọn họ tỉnh lại, phát hiện bản thân nằm trên mặt đất, vừa định đứng lên, nhất thời đau hút một ngụm khí. Mấy người liếc mắt nhìn nhau, đều ngốc ở đàng kia rồi. Bọn họ toàn thân đều là thương tổn, đặc biệt bộ mặt, sưng lên đều nhanh nhìn không ra đối phương . Người cầm đầu giận dữ , nhìn nhìn phía sau màn trướng của Hạ Phù Dung , đang chuẩn bị tiến vào tìm nàng tính sổ, chợt nghe tiền phương một hồi ầm ỹ. Tướng quân đã trở lại! Một trận đánh thật sự uất ức, nếu không phải là Nguyên phó tướng thay bản thân chắn một mũi tên thì hiện tại bản thân ở nơi nào đều không biết. Hoa Dư chán nản trở lại quân doanh, nhìn phía trước có năm người cản đường . "Các ngươi ở trong này làm cái gì!" Mấy người nghe khẩu khí của tướng quân đều biết rằng trận này đánh không có đắc thủ, người cầm đầu đáp, " Bẩm tướng quân, chúng ta không có việc gì." Hoa Dư nhìn nhìn mấy người mặt xưng phù , quay đầu nhìn về phía màn trướng của Hạ Phù Dung , cũng không có nói chuyện, đi tới. Hạ Phù Dung đợi ở trong lều, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần , lông mi khẽ chớp, trò hay sắp bắt đầu. Hoa Dư vừa vào lều lớn, liền thấy Hạ Phù Dung đang nằm trên giường không ngừng hút không khí, không cẩn thận nghe, còn tưởng rằng là nàng đang ngủ. "Tô Trì?" Hoa Dư đi tới, vỗ nhẹ lên người nàng . Tay nàng vừa mới động đến lưng của mình , Hạ Phù Dung " ai" một tiếng kêu đau . "Ngươi thế nào?" Hoa Dư thấy như vậy, lập tức đỡ nàng dậy . Hạ Phù Dung chớp chớp hai mắt khóc hồng , nỗ lực nói nhỏ hết mức có thể , "Tô Trì không có việc gì, tướng quân không cần hỏi nữa." Hoa Dư chau mày, liếc nhìn năm người ngoài trướng , đem nhóm hắn kêu tiến vào."Nói, đến cùng là chuyện gì xảy ra!" Hoa Dư rống to một tiếng, làm cho năm người sợ tới mức lập tức quỳ gối trên đất. "Bẩm , bẩm tướng quân, ty chức tuần tra đến ngoài trướng của Tô Trì liền bị Tô Trì đánh chửi, ngất đi, tỉnh lại, chỉ thấy tướng quân đã đã trở lại." Người cầm đầu nơm nớp lo sợ đáp. Hoa Dư lạnh lùng cười, "Tô Trì đem năm người vệ binh các ngươi đánh ngất xỉu rồi hả ?" Ở trong quân doanh của Kiền Sở , nàng là một người trí óc không bình thường mọi người đều biết , năm vệ binh lại bị một người vừa gầy lại vừa nhỏ trí óc không bình thường đánh thành như vậy, quả thực chính là nằm mơ giữa ban ngày . Mấy người cũng biết rất không thực tế, lập tức sửa lời nói, "Lúc đó đêm đen, chúng ta không có thấy rõ là người phương nào, chỉ biết là bị đánh, sau khi tỉnh lại nhìn đến là ở ngoài cửa doanh trướng của Tô Trì , liền đoán rằng là hắn. . . . . ." "Hừ." Hoa Dư hừ lạnh một tiếng, không lại để ý mấy người, quay đầu nhìn Hạ Phù Dung nói, "Tô Trì, ngươi nói thật với ta , đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Phù Dung cắn chặt môi dưới, im lặng không nói. "Đừng sợ, có ta ở đây, không có người dám hại ngươi." Hoa Dư thấy Hạ Phù Dung do dự như thế , liền bơm hơi nói. "Tướng quân, ta, ta là không cẩn thận vấp ngã." Hạ Phù Dung nói cúi đầu, ánh mắt né tránh, "Đúng rồi, ngã vào lòng là ý gì a?" Nói xong, Hạ Phù Dung chớp chớp hai mắt vô tội , nhìn chằm chằm Hoa Dư hỏi. Nghe xong lời của nàng nói, trên đất mấy người đều rút một ngụm khí. Hoa Dư trong mắt nhất thời bốc lên một đám hỏa diễm, hung hăng nhìn chằm chằm mấy người nói, "Lời này là ai nói ? Nói!" Mấy người sợ tới mức run run rẩy rẩy, trong đó một người lập tức chỉ vào người cầm đầu nói, "Là hắn, là hắn!" Có người đi đầu, mấy người cũng đều phụ họa dùng sức gật đầu. Hoa Dư híp híp mắt, " Thời kì đánh giặc , xúi giục mọi người làm bậy nên xử trí như thế nào, nói vậy ngươi hẳn là biết đi?" Người cầm đầu dùng sức dập đầu nói, "Tướng quân tha mạng! Tiểu nhân biết sai! Tiểu nhân biết sai rồi! Tướng quân tha mạng !" "Vậy kết quả là chuyện gì? Thành thực khai báo!" Mấy người nói xong , người cầm đầu lập tức chỉ vào Hạ Phù Dung nói, "Là hắn! Nhất định là hắn tức vì mấy người chúng ta đánh hắn, cho nên thừa dịp chúng ta chưa chuẩn bị liền xuống tay !"
Chương 75 Hạ Phù Dung dùng sức lắc lắc đầu, nhưng không có vì bản thân biện giải nửa phần. Hoa Dư một tiếng cười lạnh, "Hắn nếu có ra tay , cũng sẽ không đánh cho các ngươi thành như vậy rồi ! Huống chi nếu hắn thật có lòng trả thù, cũng sẽ không thể ngốc đến nỗi ở bên ngoài trướng doanh của bản thân mà động thủ đi?" Mấy người vừa nghe, không phản bác được, Hạ Phù Dung thấy này, lòng hảo tâm trỗi dậy tiến lên khuyên nhủ, "Tướng quân, thôi, không cần nữa. Ta cũng không phải lần đầu tiên bị đánh , cũng sớm thành thói quen rồi." Hoa Dư nghe nàng nói tỏ ra bất mãn, "Quên đi? Làm sao có thể ! Ta trước kia bị người coi thường , đều là ở trong lòng yên lặng ghi nhớ , lúc ta đăng vị , từng cái từng cái đem chúng nó toàn bộ hoàn trả lại . Một người, nếu như ngay cả bản thân đều chấp nhận , người đó cũng không thể nào cứu được ngươi rồi !" Nói xong, nàng đối với bên ngoài nói, "Người tới, đem thủ phạm chính cắt lưỡi, mấy người còn lại đánh 30 đại bản !" Hạ Phù Dung vội vàng kéo Hoa Dư nói, "Cắt lưỡi? Có phải hay không rất khủng bố rồi hả ?" Có thể hay không trực tiếp xử tử? Hoa Dư mỉm cười vỗ vỗ tay của nàng , "Đây là bọn họ tự làm tự chịu, quân quy quy định, bọn họ biết rõ cố phạm, như vậy xử phạt đã tính rất nhẹ rồi." Sau Hạ Phù Dung mới biết được Nguyên phó tướng vì bảo hộ Hoa Dư, bị trọng thương. Hạ Phù Dung vội vàng chạy tới chỗ quân y , xốc lên trướng mành, thấy phần lưng Nguyên phó tướng bị cắm một mũi tên thật dài thật sâu ."Nguyên phó tướng! Ngươi không sao chứ?" Hạ Phù Dung chạy đến bên cạnh hắn, thấy hắn còn gượng chống để không có té xỉu. Hắn xoay đầu đi , không hề để ý Hạ Phù Dung. Hạ Phù Dung tức giận bĩu môi, "Giờ đều khi nào rồi , ngươi còn tức giận cái gì , thật là, ngươi xem, ta mang theo bánh hành mạt mà ngươi thích ăn nhất nga ~" Nguyên phó tướng bĩu môi, cái gì bảo ta thích nhất , rõ ràng chính là ngươi thích ăn nhất! Thấy hắn vẫn là không trả lời, Hạ Phù Dung có chút hết chỗ nói rồi, hắn cũng quá ngang ngược thôi? Bất quá không vấn đề gì, da mặt nàng nhưng là luyện đến cảnh giới Lô Hỏa Thuần Thanh rồi ( 1) , "Nguyên phó tướng, ta kể chuyện cười cho ngươi nghe đi?" Cũng không kỳ vọng hắn trả lời nàng , Hạ Phù Dung tự bắt đầu nói , "A và C ai cao hơn ? Đáp án: C cao. Bởi vì ABCD(A so C thấp )! Ha ha." Hạ Phù Dung chính đang cười, chợt nghe một hồi hút không khí , Nguyên phó tướng hôn mê bất tỉnh. Hạ Phù Dung vừa thấy đại phu, hóa ra hắn bị nàng vừa mới kể chuyện cười làm cho hai tay run lên, đem trọn bình thuốc khử trùng toàn bộ hắt đến trên miệng vết thương của Nguyên phó tướng . Đại phu sợ tới mức một mặt trắng bệch, Hạ Phù Dung vừa thấy trong màn trướng cũng chỉ có Nguyên phó tướng và nàng và đại phu , tất cả ba người, liền đứng lên , dụi dụi mắt, "Ai nha, ánh mắt ta giống như bị hạt cát bay vào , cái gì đều nhìn không thấy rồi !" Đại phu mừng rỡ, "Tô huynh đệ đừng vội, ngươi chỉ cần về trướng doanh nghỉ ngơi một lát liền tốt." Hạ Phù Dung gật gật đầu, trở lại trướng doanh của bản thân . Đi đến sân huấn luyện, thấy tất cả mọi người đứng vào ngay ngắn chỉnh tề, Hoa Dư đang nói cái gì, bản thân nàng đi cũng không được, đứng cũng không được. "Tướng quân, vì sao không để Tô Trì cũng đến tập hợp? Kế hoạch lần này hắn cũng biết !" Phía dưới một giọng nói truyền đến, mọi người nhất tề nhìn phía nàng. Hoa Dư cũng không nói cái gì, hướng Hạ Phù Dung liếc mắt ra hiệu, nàng liền đứng đi vào. Hoa Dư hoài nghi có người đem hành động lần này tiết lộ ra ngoài, Hạ Phù Dung ở phía dưới nghe được mồ hôi lạnh chảy liên tục. Lần này sự tình thật sự thật khả nghi, vốn nàng viết thư cho Tu Hồng Miễn chỉ đại khái nhắc tới kế hoạch của bọn họ , dù sao nàng là một người ngoại tộc , nếu biết được quá mức kỹ càng, ngược lại sẽ làm Tu Hồng Miễn ngờ vực, về phương diện khác, nàng cũng không hi vọng Hoa Dư bị thương. Nhưng là thật không ngờ lần này Tu Hồng Miễn không chỉ biết toàn bộ kế hoạch tác chiến , lại còn biết cụ thể từng vị trí tác chiến của Hoa Dư , chỉ sợ phương diện này có vấn đề khác. . . . . . (1) Ngọn lửa đã xanh… Lửa đã xanh thì tươi mát như ngọn lá đa mới nở. Nhưng sức nóng mãnh liệt của nó xuyên thủng bất cứ thứ cứng rắn nào...Cũng có thể hiểu là da mặt rất dày
Chương 76 "Tướng quân, nhất định là hắn!" Một binh sĩ bên cạnh Hạ Phù Dung chỉ vào người nàng nói: " Hắn xuất hiện, kế hoạch của chúng ta liền bị tiết lộ, không phải hắn còn có ai?" Hạ Phù Dung đè nén khẩn trương trong lòng, bộ dạng như bị uất ức lớn, lắc đầu, vẫn không có giải thích. Hoa Dư nhìn nàng hồi lâu, mới nói, "Không phải hắn." Phía dưới nhất thời ồn ào, rối rít bất mãn vì Hoa Dư bao che Hạ Phù Dung. "Nếu như lần này quân địch chỉ biết là kế hoạch chiến lược của chúng ta trong lời nói, ta cảm thấy được, nhưng nếu quân địch ngay cả vị trí tác chiến của mỗi người chúng ta đều biết rõ ràng như vậy. Như vậy, khẳng định không phải hắn!" Lời nói của Hoa Dư khiến người phía dưới đều yên tĩnh trở lại "Kế hoạch tác chiến của chúng ta lần này chỉ là một lần tác chiến bình thường, thử nghĩ nếu như các ngươi là gian tế mà bên ta phái qua, ngươi sẽ vừa mới trà trộn vào bên trong quân địch đã đem toàn bộ một kế hoạch bình thường báo về, khiến cho quân địch nghi ngờ mình? Cho nên, ta dám khẳng định, người này nhất định là đã trà ở trong quân doanh rất lâu rồi, chúng ta đều hiểu rất rõ người này, như vậy, mới dám tiết lộ hoàn toàn mà không sợ bị nghi ngờ. Cung cấp miễn phí" Người phía dưới nhao nhao mà gật đầu, sau đó nhìn xung quanh những chiến hữu đã cùng mình kề vai sát cánh, nơi này thậm chí còn coa một người là gian tế của quân địch. Hạ Phù Dung ở trong lòng thở ra một hơi dài, hóa ra Hoa Dư trong lòng lại rõ ràng như vậy, nếu như không phải là có người nói cho nhóm người Tu Hồng Miễn kế hoạch chính xác, nếu không chỉ sợ bây giờ nàng đã trở thành vật hy sinh rồi. Hoa Dư suy nghĩ một chút nói, "Mọi người theo ta đến lều của ta, chúng ta cùng nhau thương thảo kế hoạch lần trước. Tô Trì, ngươi tiếp tục giúp chúng ta pha trà sâm." Hạ Phù Dung gật đầu một cái, đi theo Hoa Dư vào trong lều. Thương nghị lần này, tất cả mọi người đều lo lắng, dù sao tất cả mọi người hiểu, lần này nói là bàn bạc kế hoạch tác chiến, trên thực tế, chỉ là để tìm hiểu xem ai là gian tế. "Lý đội trưởng, đêm nay chỉ sợ phải phái thêm người tuần tra, người dẫn mọi người về đi thôi, phân phối tốt các binh sĩ làm nhiệm vụ tuần tra ." "Vâng" Đợi cho bọn họ đi rồi, liền có người hỏi, "Người tướng quân nghi ngờ là Lý đội trưởng?" Hoa Dư gật đầu một cái, "Ta đã điều tra, trước khi hành quân, Lý đội trường từng sai người rời khỏi đội, chỉ sợ hắn chính nội quỷ trong chúng ta."( ý là nội gián) Hoa Dư nói xong phía dưới một hồi thổn thức, không ngờ Lý đội trường lại là người như vậy. "Các vị, ta hi vọng mọi người vẫn sẽ đối xử với hắn như bình thường, không cần quá ra vẻ khác thường, để tránh bứt dây động rừng." Trở lại trong lều của nàng, Hạ Phù Dung cẩn thận suy nghĩ một chút tình hình hiện tại, lần này, nàng không thể không đem kế hoạch truyền tin cho nhóm người Tu Hồng Miễn, trước đây nàng đã đánh giá quá thấp Hoa Dư, thiếu chút nữa đem chính mình đẩy lên đầu sóng. Mặc dù Hoa Dư nói không là nàng, nhưng cũng không bày tỏ nàng ta chưa từng hoài nghi nàng. Hạ Phù Dung gọi A Hu, lần này truyền tin nhất định phải tương đối cẩn thận, chỉ sợ Hoa Dư đã sớm sắp xếp rất nhiều tai mắt ở khắp nơi, chờ bắt rùa trong hũ rồi. A Hu mới vừa đi không lâu, liền nghe thấy bên ngoài có người gọi nàng. Đi ra ngoài nàng nhìn thấy người gọi là Lý đội trưởng. "Không biết Lý đội trưởng đêm khuya tới thăm là có ý gì?" "Ngươi nói thật cho ta biết, có phải là Tướng quân đang hoài nghi ta?" “Lý đội trưởng vì sao lại nghĩ như vậy?" "Hừ, lúc trước Tướng quân buộc ta đi ta liền cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó bọn họ trở lại ánh mắt nhìn ta có gì đó không đúng, hỏi bọn hắn cũng không nói, ngươi nói cho ta biết, có phải Tướng quân hoài nghi ta là nội gian hay không?" "Tướng quân không phải đã nói không thể đánh rắn động cỏ ư, tại sao bọn họ vẫn còn tỏ ra khác thường như vậy ?" Lý đội trường nghe xong lời của Hạ Phù Dung cơn tức giận trong nháy mắt liền bùng phát, "Ta vẫn luôn một lòng trung thành, không nghĩ tới lại bị hoài nghi. Ta phải lập tức đi tìm Tướng quân!" Nói xong, hắn liền quay đầu đi. Hạ Phù Dung cũng trở lại trong trướng, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Xem ra, nàng không thể lán lại nơi này quá lâu. Phan_1 Phan_2 Phan_3 Phan_4 Phan_5 Phan_6 Phan_7 Phan_8 Phan_9 Phan_10 Phan_11 Phan_12 Phan_13 Phan_14 Phan_15 Phan_16 Phan_18 Phan_19 Phan_20 Phan_21 Phan_22 Phan_23 Phan_24 Phan_25 Phan_26 Phan_27 Phan_28 Phan_29 Phan_30 Phan_31 Phan_32 Phan_33 Phan_34 Phan_35 Phan_36 Phan_37 Phan_38 Phan_39 Phan_40 Phan_41 Phan_42 Phan_43 Phan_44 Phan_45 Phan_46 Phan_47 Phan_48 Phan_49 Phan_50 Phan_51 Phan_52 Phan_53 Phan_54 Phan_55 Phan_56 Phan_57 end Phan_gio_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK